Tác giả: Nguyễn Thanh Duy
Giải khuyến khích – Cuộc thi Viết nhân ngày Truyền thống Hệ sinh thái
Hơn 11 giờ tối, đang loay hoay với dự án thì tin nhắn điện thoại reo. Cậu em đang công tác bên Cam nhắn: “Nhớ nhà quá anh. Bên này không biết khi nào mới hết cấm biên”. Tôi cũng chỉ biết trả lời nhanh: “Đang dịch mà, thôi ở yên đi cho an toàn, nghỉ sớm đi em. Mai dậy còn lo công việc nữa”. Chủ yếu mình muốn nó ko mắc vào câu chuyện này, chỉ có vùi đầu vào công việc thì mới vơi đi nỗi nhớ. Rồi tôi nhận ra, nỗi nhớ có thể lây qua đường gọi điện thoại, tôi mất ngủ cả đêm vì nhớ khoảng thời gian trước dịch, khi mà anh em trong công ty được làm cùng nhau, lâu lâu vẫn có thể về quê để thăm ông bà, bố mẹ. Giờ ngồi nhớ lại khoảng thời gian đó tôi vẫn bất giác bật cười.
Tôi là Duy, công tác tại phòng Đấu thầu và Thiết kế ở SOL E&C. Hồi còn đi học, với đề văn tả ngôi trường, mọi người thường viết là “Trường học là ngôi nhà thứ hai”. Bạn bè tôi mà viết như thế, tôi toàn bĩu môi: bọn mày chỉ giỏi văn vở thôi. Thế mà bằng một sự dẫn dắt nào đó, trong những bài văn tả trường, tôi cũng viết vào đấy “Trường học là ngôi nhà thứ hai của em”.
Rồi tôi cũng rời “Ngôi nhà thứ hai” đó để bước vào một “Ngôi trường thứ ba” lớn hơn, SOL E&C. So với những ngôi nhà trước, SOL E&C có nhiều khác biệt. Những tiết học thay bằng những ngày làm việc, từ thứ hai đến thứ 7 hàng tuần, có khi là cả chủ nhật. Không có giáo viên chủ nhiệm, không có bài giảng, chỉ có các anh, các chiến binh và công việc. Cái mà tôi nhận được không còn là điểm số hay danh hiệu, mà là những bài học đắt giá hàng ngày. Càng lớn, những thứ con người ta phải đánh đổi và nhận được cũng trở nên thực tế hơn rất nhiều.
Ví von một chút thì SOL E&C giống một ngôi nhà thật. Chỉ có điều nếu “Nhà là nơi để về” thì SOL E&C là Ngôi nhà để đến, để làm việc, để cùng các đồng nghiệp cố gắng và cùng nhau xây dựng nên sứ mệnh mà công ty hướng đến. Một anh lớn nói với chúng tôi: “Cuộc đời không có điều to tát nào cả, mà chỉ có những điều nhỏ cộng lại mà thôi…”
Tại SOL E&C tôi đã trưởng thành lên rất nhiều. Đi cùng với đó là những kỷ niệm không thể nào quên mà tôi có được ở độ tuổi trai trẻ này. Đáng nhớ nhất phải kể đến thời điểm dịch Covid-19 bùng phát mạnh, thứ virus khủng khiếp này khiến mọi thứ đảo lộn. Tôi và các đồng nghiệp nhận thông báo sẽ làm việc tại nhà để đảm bảo công tác phòng chống dịch bệnh của Chính phủ.
Nhận được thông báo phải làm việc online ai cũng có chút thất vọng. Dù rằng chúng tôi đã phần nào lường trước nhưng cảm giác hụt hẫng vẫn lan tỏa. Thứ nhất là vì anh em làm việc với nhau đã lâu, giờ chẳng gặp được nhau ở nơi làm việc nữa. Chưa kể tính chất công việc của chúng tôi nếu làm việc online cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng thôi, mấy anh em bảo nhau “An toàn là trên hết. Sau này gặp lại nhau khi hết dịch”.
Thế là những cuộc điện thoại, những tin nhắn gửi đến nhau không ngừng, một phần vì công việc, một phần để hỏi han nhau xem thế nào, ổn không, có “2 vạch” không… Quãng thời gian làm việc trong thời kỳ dịch bệnh thật sự quá đỗi khó khăn, dù vậy chúng tôi vẫn hăng say làm việc, không cho phép bản thân mình được ngơi nghỉ. Chính vào những lúc khó khăn nhất tôi tự nói với bản thân phải cố gắng hơn nữa, vừa chống dịch, vừa làm tốt công việc của mình.
Cũng đã có lúc nhận tin nhắn báo đồng nghiệp bị “2 vạch” làm ai cũng lo lắng. Cũng chính trong hoàn cảnh như thế tôi lại thấy yêu thêm những người đồng nghiệp của mình. Đâu đó tôi cảm thấy họ như những người anh, người em ruột thịt của mình vậy.
Đến tháng 10 năm 2021, dịch phần nào được kiểm soát, chúng tôi trở lại với công việc. Ai cũng vui vẻ, hào hứng. Văn phòng làm việc ở Nguyễn Đình Chiểu tuy thiếu thốn về cơ sở vật chất, không được rộng rãi thoải mái, nhưng mang lại cảm giác gần gũi nhất đối với mọi người. Sự chật hẹp về diện tích vô tình lại hợp thức hóa lý do để chúng tôi, những người làm việc tại đây xích lại gần nhau hơn.
Văn phòng lúc nào cũng rộn vang tiếng cười nói. Mỗi sáng chúng tôi gặp nhau, trưa cùng ngồi quây quần lại với nhau ăn cơm, mỗi người một hộp, ngồi đâu lưng vào nhau nhưng lại chuyện trò ko ngừng nghỉ. Tôi tin rằng, không chỉ tôi, mà còn nhiều anh em khác sẽ cảm thấy đó là những bữa ăn ngon nhất, mang hương vị gia đình mà những đứa con xa xứ lên thành phố lập nghiệp như tôi trải qua.
Đến cuối năm, văn phòng được dời về trụ sở mới ở Phan Đăng Lưu, khang trang hơn, rộng rãi hơn, tiện nghi hơn, nhưng ai cũng nhớ về chỗ làm cũ chật hẹp đó.
Dân xây dựng ai cũng hiểu tính chất công việc của mình, việc tăng ca đến nửa đêm để đảm bảo các yêu cầu đột xuất từ chủ đầu tư là bình thường. Thứ 7, chủ nhật cũng chỉ là một khái niệm, nếu cần vẫn làm như bình thường, xong việc thì mới yên tâm được. Những hôm đi công trường là những ngày cực nhất, khái niệm thời gian dường như không được áp dụng trong những lúc như thế này.
Thế đấy, SOL E&C dường như mang lại đủ mọi trải nghiệm và cung bậc cảm xúc dành cho tôi, từ sự nghiêm túc trong công việc, những giờ họp căng thẳng, cho đến những lúc đùa giỡn, tiếng cười hòa vang mỗi khi dự án thành công. SOL E&C như một gia đình, các anh chị lớn luôn tận tình hướng dẫn, chỉ bảo đàn em. Tôi thường tự hỏi rằng, nếu không phải là SOL E&C, liệu rằng tôi có tìm thấy một “ngôi nhà” nào như vậy nữa không.
Sau cùng tôi cảm thấy tự hào và hạnh phúc khi là một phần của SOL E&C. Chúc Đại Gia đình SOL E&C, Đại Gia đình của Hệ sinh thái Chúng ta ngày càng lớn mạnh và thành công hơn nữa!