Tôi, những biến cố và niềm tin

Tác giả: Nguyễn Trúc Kim Uyên
Giải nhì – Cuộc thi Viết nhân ngày Truyền thống Hệ sinh thái

Chúng ta nhận được gì sau bao nỗ lực vượt qua những biến cố? Đó là những trải nghiệm đáng giá, những suy nghĩ sâu sắc, niềm tin và tất nhiên là cả những thành quả ngọt ngào.

Nhiều năm trước khi tôi biết được tin sếp đầu tiên của mình rời Coteccons Group, tôi hụt hẫng và hoang mang. Anh là người đầu tiên giúp tôi định hình con đường nghề nghiệp của mình, người đầu tiên truyền cho tôi cái văn hoá “người tử tế” trong công việc, hơn tất cả anh là người tôi vô cùng trân quý. Tin anh rời đi đã bùng lên trong tôi bao nhiêu câu hỏi: liệu cơ chế, chính sách công ty đã thay đổi? áp lực công việc quá nặng? sự không hài lòng của cấp quản lý?… Anh nghỉ, tôi như con tàu non nớt vụt mất đi ngọn hải đăng quen thuộc dẫn lối, chìm đắm trong mông lung và tiêu cực. Cái tôi muốn nói đến ở đây không phải là lý do thực sự anh nghỉ việc mà chính là suy nghĩ tôi ngay thời điểm đó.

Thời gian sau tôi nhận ra cách đối diện với biến cố thể hiện rõ tôi của những năm tháng ấy thật thiếu bản lĩnh, chưa đủ niềm tin và chông chênh. Người ra đi đâu hẳn chỉ vì những thiếu hụt của bờ bến cũ, người ra đi, cũng vì những kỳ vọng thay đổi mình, vượt qua một số giới hạn của bản thân hay tìm kiếm một điều gì đó khác biệt. Anh chuyển công ty sẽ thêm nhiều kỹ sư trẻ khác được anh truyền thêm nhiệt huyết, kiến thức và văn hóa làm việc. Nghĩ được thế mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn và tôi đã làm việc tốt hơn thay vì cứ giữ những suy nghĩ cố hữu của mình. Vì vậy, sau này mỗi khi có việc gì xảy ra tôi cố gắng cân bằng giữa lý trí và tình cảm để có cách suy nghĩ, ứng xử cho đúng đắn và phù hợp.

Tôi vẫn ở lại và tiếp tục công việc yêu thích. Công ty ngày một phát triển, đội ngũ nhân viên được bổ sung ngày càng nhiều. Tinh thần của tuổi trẻ cùng với kinh nghiệm của những người cũ góp phần giúp công ty thắng được nhiều dự án và được nhiều chủ đầu tư tin tưởng. Bộ máy lớn đáp ứng được nhu cầu công việc hiện tại nhưng một số thứ sẽ phải giãn ra. Đó là điều tất yếu và tôi nhận thấy mọi người cũng đang cố gắng hoàn thiện mình hơn để thích nghi với sự thay đổi đó.

Đến khoảng giữa những năm 2020, tập đoàn và công ty bắt đầu có những biến động từ thượng tầng. Một nhân viên bình thường như tôi chỉ biết qua báo chí, qua lời kể từ nhiều nguồn, vì sự thay đổi đó chưa ảnh hưởng đến công việc tôi đang phụ trách. Rồi chính thức qua email, chủ tịch gởi lời chào mọi người khi từ nhiệm. Tôi còn nhớ rất rõ chủ tịch đã viết: “Cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn, nhưng trên tất cả, chính lúc này mới cần đến bản lĩnh, tinh thần của con người Coteccons”. Tôi lờ mờ nhận ra biến cố lớn đang đến, có những thứ có thể sẽ thay đổi, có những thứ có thể sẽ vĩnh viễn mất đi.

Theo chân sếp, tôi gia nhập SOL E&C vào tháng 3 năm 2021. Những ngày đầu tiên đi làm, ngày nào tôi cũng nhầm đường qua 236/6 Điện Biên Phủ trong vô thức. Gần 10 năm, con đường quen thuộc sáng đi tối về đã ăn sâu vào trong tiềm thức, cũng giống như tình cảm tôi dành cho nơi làm việc cũ của mình. Mỗi tối khi đi ngang tòa nhà, tôi đều nhìn lên xem có sáng đèn không, tôi tìm kiếm ánh đèn lầu 5 quen thuộc bao nhiêu năm qua sớm hôm tăng ca. Nơi đó những người đồng nghiệp cũ của tôi vẫn miệt mài làm việc. Nơi đó chúng tôi đã từng trải qua cùng nhau những cung bậc cảm xúc khác nhau: hân hoan chiến thắng hay ngậm ngùi nuối tiếc. Nhưng tôi biết rằng, tôi đã không thuộc về nơi đó nữa rồi, những mục tiêu, những giá trị cốt lõi đã dần bị đánh mất. Dù xót xa đó nhưng xin góp nhặt lại những giá trị tốt đẹp mà biết bao con người cũ đã chung tay bồi đắp nên, để cùng nhau gìn giữ và phát triển lớn mạnh hơn nữa dưới mái nhà SOL E&C

Ký ức là của quá khứ, hiện tại quyết định tương lai. Tôi đã lựa chọn tiếp tục đặt niềm tin vào sếp của mình và những người đứng đầu công ty. Trong thời điểm chuyển giao chắc hẳn nhiều người phải suy nghĩ để đưa ra lựa chọn. Có người dễ dàng, có người khó khăn, nhưng khi đã đưa ra quyết định rồi thì ai cũng cảm giác rất thoải mái. Trước khi về văn phòng mới, chúng tôi làm việc ở văn phòng tạm có diện tích vừa phải, nhờ đó chúng tôi xích lại gần nhau hơn, không còn ranh giới giữa xây dựng và cơ điện. Chúng tôi là tập hợp những người có chung chí hướng, tràn đầy nhiệt huyết tiến về phía trước. Niềm tin, sự hi vọng cũng giống như hiệu ứng đưa khí vào căn phòng, nó sẽ lan tỏa và chiếm lấy hết không gian đó. Nó tràn ngập mọi ngóc ngách của tâm trí, tư tưởng và biểu hiện rõ ở hành động của chúng ta.

Thử thách nối tiếp, đại dịch ập tới, công ty non trẻ trải qua những chướng ngại lớn, bản thân nhân viên cũng phải thích ứng với điều kiện mới “work from home”. Nhưng chúng tôi không đơn độc, ban lãnh đạo luôn sát cánh bên cạnh, chăm lo từng mũi vaccine, thăm hỏi và mời chuyên gia tư vấn sức khỏe cũng như tâm lý cho anh em, đúng với tinh thần người một nhà. Giai đoạn khó khăn đủ điều nhưng công ty vẫn không hề cắt giảm bất kỳ khoản thu nhập nào của nhân viên. Tính nhân văn thể hiện rõ trong từng hành động. Khoảng thời gian dịch bệnh, mọi người sống chậm lại, những giá trị thực, giản đơn mà sâu sắc được tôn vinh. Tôi và các đồng nghiệp mong mỏi ngày được trở lại “bình thường”, cùng nhau làm việc và cống hiến.

Cuối tháng 12 năm 2021, sau bao ngày chờ đợi, SOL E&C chuyển về văn phòng chính thức: tầng 9-10 tòa nhà 96 Phan Đăng Lưu. Trước tiên đó là niềm hạnh phúc khi có riêng một ngôi nhà và được sum họp cùng cả hệ sinh thái. Sau đó là niềm tự hào được làm việc trong một văn phòng hiện đại và đẳng cấp được xây dựng nên từ chính bàn tay, tâm huyết của các đồng nghiệp, một công trình mang tính biểu tượng đánh dấu sự trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi lại được gặp những gương mặt thân quen trong thang máy, gặp chú bảo vệ cũ qua nhiều năm vẫn nhớ bản số xe tôi, hay hình ảnh quen thuộc “lối nhỏ vào nhà” ngay từ khi bước chân tới cổng tòa nhà. Việc rời thân xác cũ để đến với một diện mạo mới, giúp tôi thêm trân trọng những điều bình dị nhất.

Vượt qua bao nhiêu biến cố, Mecury đã hội ngộ cùng Queen và có buổi trình diễn kinh điển ở sân vận động tại sự kiện Live Aid 1985 với ca khúc “We are the Champions”. Trải qua bao giông bão, chúng tôi được đoàn tụ về dưới một mái nhà chung và cùng nhau viết nên những khúc ca khải hoàn trong ngành xây dựng. Henry Ford đã nói “Nếu tất cả mọi người cùng nhau tiến lên, thành công sẽ tự đến” – Và đó cũng là niềm tin của tôi mặc cho ngoài kia còn bao nhiêu biến cố chờ đợi.